Thương người ở lại, chờ chi hoài người đã rời tay!
Và nếu chúng ta cứ giữ mãi thành trì vững chắc nhất trong tim rồi giam kín mình giữa bốn bề tường gạch quá khứ, thì chẳng ai dám chạm gần đến cả. Người xây thành đã đi mất từ lâu, cớ gì tự nhốt mình trong thứ ảo tưởng rằng không một ai có thể thay thế được sự bảo bọc thân thuộc ấy? Thành trì sừng sững nhất trong tim không phải là kỷ niệm, không phải là một dáng hình thân thương của ai đó xưa cũ, càng không phải là trái tim vốn đập liên hồi thay khác của con người, mà chính là sự cố chấp.
Chừng nào còn giữ trong lòng những thành trì đó, chúng ta mãi mãi ngột ngạt với sự bi thương tự tạo của chính mình. Và vì sao lại không thể mở lòng ra một lần nữa, để một người khác có thể yêu thương bạn thật sự…
Sau đây là câu chuyện của riêng tôi. Câu chuyện của tôi không có hot boy hay hot girl nào cả, chỉ có một cậu trai với trái tim khao khát yêu thương.
***
Tôi, cậu trai ấy, không phải là hot boy. Không đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, chỉ có biệt tài chém gió xuyên màn đêm với bạn bè, đôi lúc lại lôi cây guitar cũ ra đánh vài ba bài cho khuây khỏa. Mọi thứ đối với tôi rất đỗi bình thường nếu không muốn nói là tẻ nhạt. Và dĩ nhiên là tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Tôi vẫn luôn quan niệm rằng không có bạn gái cũng bình thường thôi mà, có gì cô đơn lắm đâu. Thậm chí, mình có thể được tự do chơi bời, không phải suy nghĩ hay lo toan một thứ gì cả. Mọi thứ cứ đều đều diễn ra như vậy, cho đến lúc tôi vào năm thứ 2 đại học, đã có một biến cố lớn làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Năm 2 đại học, lớp tôi bắt đầu vào học môn chuyên ngành. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như em ấy không học cùng lớp với tôi, chẳng có gì xảy ra nếu em không xin cô vào nhóm của tôi, và có lẽ cũng chẳng có gì xảy ra nếu tôi không là nhóm trưởng.
Chắc các bạn đang nghĩ là tôi gặp tiếng sét ái tình đúng không? Không đâu các bạn à, ngoại trừ 2 cái lúm đồng tiền của em ấy khiến bao nhiêu thằng con trai trong lớp tôi điêu đứng thì mọi thứ còn lại đều rất bình thường. Em học cao đẳng và nhỏ hơn tôi một tuổi, em không xinh lắm, được cái nói chuyện khá nhẹ nhàng và có duyên. Điều làm tôi cảm thấy thích thú ở em và làm em trở nên khác biệt với những người con gái khác là vì em có một sở thích khác lạ: thích xem bóng đá và không thích nhạc Hàn Quốc. Vâng, em là fan của Real Mandrid, mặc dù tôi ít khi xem đá bóng và cũng không đam mê nó nhưng tôi vẫn cảm thấy thích thú. Và tôi bắt đầu để ý đến em.
Đi học bây giờ là động lực của tôi, và hầu như tôi không nghỉ một buổi nào. Phần là vì môn chuyên ngành khá quan trọng, phần vì tôi đi học để muốn được nhìn thấy em, được trò chuyện cùng em. Lúc đầu em cũng ngại, khó bắt chuyện và chuyên môn ngồi cuối lớp. Tôi phải dùng cái uy trưởng nhóm của mình để đưa em lên ngồi với nhóm, mà mục đích thì cũng chỉ để tôi được ngồi gần em. Dần rồi em cũng quen, em và tôi trở nên thân nhau từ lúc nào không biết, và tôi nhận ra em không còn ít nói nữa mà trở nên nói nhiều kinh khủng. Cũng đúng thôi, em là con gái mà, lại là dân du lịch nữa. Học cùng trên lớp chỉ có 2 buổi một tuần, gặp em cũng không nhiều, tôi bắt đầu nảy ra một ý tưởng mà tôi rất tự đắc: học nhóm.
Vâng, lịch học nhóm được tôi lên kế hoạch tức thì, với một lý do tạm chấp nhận được: môn chuyên ngành quan trọng! Tất nhiên là mọi người trong nhóm đều không ai phản đối vì mọi người cũng biết chuyện tôi thích em. Thế là tôi được mọi người ủng hộ, kế hoạch được thực hiên suôn sẻ mà không có một chút nghi ngờ gì từ phía em. Cuối buổi học, tôi đưa em về, và các bạn chắc sẽ không biết được cảm giác của tôi lúc đó như thế nào đâu. Cứ như là đi trên mấy đấy ạ.
Tôi và em hẹn nhau thường xuyên hơn, những cuộc hẹn của hai người. Và tôi dần nhận ra, tôi thích em. Sau mỗi buổi hẹn, em chỉ nhắn tin cho tôi một câu, làm tôi suốt cả đêm không ngủ được: “Ở cạnh bên anh bình yên lắm!”. Ngẫm lại, tôi thấy mình đã sai lầm với cái quan điểm chết tiệt kia, và đó là lý do đến giờ này tôi vẫn còn F.A!
Một ngày đẹp trời, tôi vẫn qua đón em đi học như mọi ngày. Nhưng hôm nay tôi suýt chết lặng. Tôi đã chứng kiến một cảnh tượng tồi tệ: một người con trai khác đang ân cần đội mũ bảo hiểm cho em rồi đưa em đến trường. Tôi bắt đầu hoang mang, bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện. Cuối cùng thì tôi cũng biết được thông tin quan trọng: em ấy đã có người yêu. Tôi như sụp đổ, suốt buổi học hôm đó tôi không nói năng gì, ngồi một chỗ như con bù nhìn rơm. Giá như, phải rồi, giá như tôi chịu khó tìm hiểu kỹ về em thì có lẽ đã không đến nước này. Tối hôm đó tôi say, dù vậy nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để đưa ra một quyết định mà chính bản thân tôi cũng không biết là có làm được hay không: tôi phải từ bỏ. Mặc dù người ta hay nói như thế này: “Cưa một cô gái đã có người yêu thì chỉ là một chọi một, còn nếu cưa một cô gái chưa có người yêu thì là một chọi trăm, chọi nghìn”. Tôi là một người đàn ông chân chính và dĩ nhiên là tôi sẽ không làm vậy. Những cuộc nói chuyện cứ thế thưa thớt dần, tôi ít gặp em hơn mặc cho em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và tôi cũng dần trở lại với cuộc sống thường ngày, cuộc sống mà lúc đó tôi chưa gặp em…
Vào một buổi tối đẹp trời, lúc mà tôi đang lim dim thưởng thức những bản nhạc trữ tình bất hủ thì bất ngờ em inbox cho tôi. Em và người yêu đã chia tay, lúc đó tôi cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Không chần chừ, tôi reply lại ngay lập tức, vì tôi biết rằng bây giờ em rất cần một ai đó để chia sẻ.
Tôi đến bên em, bất ngờ khi xung quanh em toàn vỏ lon bia, tôi biết em đã say. Tựa vào vai tôi, em đã kể rất nhiều, kể về những ngày tháng hạnh phúc của em với người ấy. Bất giác, hai hàng nước mắt của tôi cũng rơi. Giá như, giá như tôi là người đến trước thì chắc có lẽ sẽ không để em phải khóc như thế này. Suốt tuần hôm sau, em không đi học. Tôi nhắn tin, gọi điện, tìm mọi cách liên lạc nhưng vẫn không được. Tôi bắt đầu cuống cuồng, chạy qua nhà thì lúc nào cũng đóng cửa.
Trong tôi dấy lên một nỗi lo sợ đến lạ, lo sẽ em sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Tôi chạy tìm em khắp nơi. Nha Trang mưa, những cơn mưa đầu hè trút xuống vội vã rồi hết. Chạy trong mưa, giọt nước mắt tôi hòa lẫn với những giọt mưa và trong thâm tâm tôi luôn tự nhủ: rồi em sẽ không sao, em sẽ không sao!!!
Tôi trở về nhà sau những ngày dài tìm kiếm, người tôi lôi thôi lếch thếch, râu ria bắt đầu mọc ra, trông già đến lạ. Phải rồi, giờ này tôi còn đâu tâm trí mà trau chuốt nữa. Cả tuần rồi em không đi học, cũng không liên lạc được với em. Bao nhiêu địa điểm, bao nhiêu chỗ tôi cũng đã tìm, nhưng vẫn không được. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi cuống cuồng đi tìm cái điện thoại. Đi từ qua tới giờ nên nó hết pin và tôi vứt nó ở góc giường. Vội vã cắm sạc vào, mở máy lên, tôi nhận được tin nhắn của em. Tôi thở phào nhẹ nhõm, em không sao, chỉ là em về quê ít ngày cho khây khỏa. Tuần sau em sẽ ra phố lại, kèm theo lời xin lỗi vì đã quên không nói cho tôi biết. Làm sao tôi có thể giận em được, chỉ mong em vẫn bình yên là tôi an lòng rồi.
Một tuần dài đằng đẵng cũng đã qua, hôm nay tôi đến lớp sớm để chuẩn bị bài cho buổi thuyết trình. Nói là sớm chứ tôi là đứa đi muộn nhất trong nhóm. Lên đến lớp, tôi vui khi thấy em. Nhưng em hốc hác lắm, đôi mắt thâm quầng, sưng húp lên vì khóc nhiều. Nhìn thấy em như vậy, tôi xót lắm. Em nhìn tôi cười: “Em không sao đâu, anh đừng lo!”, vẫn giọng nói ấy, nhưng dường như tôi nhận ra một nỗi buồn khó tả thật sâu trong tâm trí em. Không lo sao được cơ chứ, em bỗng nhiên mất tích như vậy cơ mà! Tối hôm đó, tôi hẹn gặp em. Tôi cố gắng không hỏi những gì đã xảy ra với em, vì tôi biết em đã tổn thương rất nhiều, tôi không muốn gợi nỗi đau trong trái tim nhỏ bé ấy một lần nào nữa. Chỉ ngồi cạnh em và lau nước mắt cho em, không hiểu sao tôi khóc. Chắc các bạn đang chỉ trích tôi, nói rằng tôi mít ướt này nọ bla bla bla… Nhưng tôi chắc rằng, ở vào vị trí tôi bây giờ, bạn cũng sẽ phải rơi lệ khi nhìn thấy người con gái mình thương phải chịu nhiều tổn thương và đau khổ. Tôi là một Xữ Nữ cơ mà, tôi sống tình cảm lắm các bạn à! Những ngày hôm sau cũng vậy, tôi đến bên cạnh em, không nói gì cả, chỉ cho em mượn bờ vai và…ngồi lau nước mắt cho em. Những lúc như vậy, trong tôi bỗng lạ lắm, tôi muốn ôm em thật chặt, muốn là người che chở cho em, và rồi tôi nhận ra: tôi đã yêu!
Một tháng sau khi chia tay, em đã không còn khóc nhiều nữa, không còn những phút ngồi buồn một mình nữa. Và tôi cũng nhận ra rằng, tình yêu tôi dành cho em cũng lớn lên theo từng ngày. Từng giờ, từng phút ở bên cạnh em đối với tôi bây giờ trở nên quý báu hơn bào giờ hết, vì tôi biết rằng học kỳ sắp kết thúc. Chỉ còn khoảng 2 tháng nữa thôi là kết thúc môn và nghỉ hè. Đồng nghĩa với việc tôi không được thường xuyên gặp em được nữa. Tôi rối lắm, không biết có nên nói ra tình cảm của mình vào lúc này không? Nói ra, tôi sợ bị từ chối, vì tôi biết em vẫn chưa quên được người cũ. Nhưng không thổ lộ thì có lẽ em sẽ không biết được tình cảm của tôi và ai đó sẽ đến trước tôi. Cuối cùng, tôi vẫn có một quyết định liều lĩnh: tôi sẽ tỏ tình! Dù câu trả lời có ra sao đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ chấp nhận.
Tối hôm ấy, tôi hẹn em ra biển, nơi mà tôi với em vẫn hay hẹn nhau. Không nến, không hoa hay rượu vang đỏ. Chỉ có tôi với cây guitar cũ, tôi ngỏ lời với em. Em im lặng, một khoảng lặng đến đáng sợ. Và rồi như những gì tôi dự đoán, em từ chối tôi. Em vẫn còn nhớ đến người cũ nhiều lắm. Tôi không bất ngờ vì tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Em xin về trước vì có việc, chỉ còn tôi ngồi đó, mình tôi với cây guitar và những cơn sóng biển bất tận. Tôi ngồi lặng im suy nghĩ, phải chăng tôi đã quá vội vàng? Ừ, có lẽ vậy. Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi không chịu được cái cảm giác nhớ em mỗi lúc không gặp, tôi không chịu được cảm giác đau đớn khi nhìn thấy em buồn, em khóc. Tôi muốn mang đến hạnh phúc cho em, mang đến niềm vui cho em. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi vẫn sẽ theo đuổi em, rồi một ngày nào đó em cũng sẽ hiểu được tình cảm mà tôi dành cho em. Dạo những ngón tay trên phím đàn, tôi hát một bài hát bằng cả trái tim và rồi trở về nhà trước khi màng đêm buông xuống ngày một muộn.
Cuối cùng thì cũng hết học kỳ, và tôi biết là tôi sẽ không được gặp em thường xuyên nữa. Tôi vẫn như trước, âm thâm quan tâm và chờ đợi em. Còn em, em vẫn nhớ về người cũ, vẫn chưa quên được. Đôi lần không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại và đôi lần lỡ hẹn. Em vẫn giam mình vào bức tường mang tên là kỷ kiệm và vẫn chưa mở lòng với tôi. Sáu tháng trôi qua, tôi biết rằng tôi đã yêu em rất nhiều. Dẫu biết rằng nêu tiếp tục thì tôi vẫn còn buồn, còn đau hơn nữa. Nhưng chắc chắn rằng, tôi sẽ không từ bỏ. Vì làm sao lý trí có thể làm ngược lại trái tim được.
Ngay cả khi tôi viết những dòng này, em vẫn đang ngủ. Chắc em không biết được rằng, từ khi gặp em, một câu trai không thích xem bóng đá đã bỏ thì giờ ngồi xem những trận bóng, và rồi bây giờ cậu trai ấy cũng hâm mộ bóng đá. Chắc em không biết được tình cảm mà cậu trai ấy dành cho em nhiều như thế nào. Và dù có thế nào đi chăng nữa, cậu trai ấy vẫn sẽ đợi chờ em, vẫn sẽ yêu em, dù cho mọi người đều nói cậu trai ấy ngốc. Bởi cũng chỉ vì một câu nói của em thôi: “Ở cạnh bên anh bình yên lắm!”…
Nha Trang, ngày 19 tháng 5 năm 2014